Tôi đã nghe đâu đó có lời bài hát như thế này “Ngoài kia khó khăn quá về nhà anh nhé, có em chờ, có môi mềm thân thương, có hương vị những bữa cơm”. Chỉ nghe đến đó thôi đã cảm thấy đó là một gia đình nhỏ hạnh phúc rồi. Người vợ luôn mở cửa để sẵn sàng chờ đón chồng mình quay trở về nhà. Trong nhà sau những phong ba bão táp ngoài kia.
Gia đình là nơi chứa những tình cảm thiêng liêng. Và quý báu nhất và tôi tin chắc rằng sẽ không có nơi thứ 2 như thế.
Mỗi một con người đều sẽ chọn cho mình những chốn bình yên riêng. Có thể đó là tình bạn, tình yêu, hay tình anh em. Nhưng khi tất cả rạn vỡ thì nơi cuối cùng để họ trở về đó chính là gia đình.
Khi ta vấp ngã hay khi bạn bè anh em quay lưng. Nơi ta nghĩ đến và muốn về nhất đó chính là gia đình. Gia đình nơi chứa đựng tình yêu vô bờ bến của cha và mẹ. Nơi chứa những ân cần hiền từ của cha. Nơi tạo ra những kỷ niệm tuổi thơ . Mà dù có đi bất cứ phương trời nào đều không thể quên được.
Gia đình được tạo ra từ sự yêu thương chân thành. Từ những cá thể đơn phương độc lập.
Cha mẹ từng là “người lạ chưa từng quen” vì yêu thương nhau . Mà đến với nhau rồi cùng nhau đắp xây gia đình nhỏ của mình. Rồi cũng vì tình yêu mà mẹ yêu thương cả gia đình lớn của cha. Cha cũng vì tình yêu mà coi gia đình của mẹ như gia đình mình.
Rồi họ cùng nhau xây dựng gia đình nhỏ của mình. lúc gia đình mình không có gì trong tay. Ngoài tình yêu thương vô bờ bến giành cho nhau.
Goethe đã từng nói: “dù là vua chúa hay dây cày, kẻ nào tìm thấy sự bình an trong gia đình thì kẻ đó là người sung sướng nhất” . Vì vậy những ai đang có được điều này thì hãy nên trân trọng những gì mình đã có . Đừng để mất đi rồi mới thấy hối tiếc.
Tôi đã từng biết được một câu chuyện về gia đình, tôi xin kể lại tóm tắt như sau: một gia đình nhỏ có hai anh em, mẹ mất sớm chỉ còn ba, gà trống nuôi con đến khi trưởng thành. Người con trai cả nuôi ba bằng một quán cơm nhỏ. Ba tuy già nhưng vẫn muốn phụ giúp con để con đỡ vất vả hơn, tuy nhiên vì tuổi già nên tay chân ba run run, làm vỡ bát đĩa nên người con rất bực mình và lớn tiếng đuổi cha đi. Ba đến ở với cô em gái, cô em gái bán cà phê và cũng không hài lòng với ba mình nên đã quát và đuổi ba đi.
Rồi một hôm hai anh em thấy hoàn cảnh của một vị khách tương tự như hoàn cảnh của mình, họ bây giờ mới nghĩ đến ba và hối hận vì những gì mình đã đối xử với ba. Lúc bấy giờ họ mới đi tìm ba thì hay tin ba đang trong phút lâm nguy vì nhịn đói quá nhiều ngày. Hai anh em chạy đến bên ba nhưng mọi thứ đã muộn màng. Người cha đã ra đi trong cái đói, sự buồn tủi. Hai anh em họ khóc nhưng ba đã mãi rời xa hai anh em, dù họ có hối hận cũng đã quá muộn màng.
Qua câu chuyện trên các bạn có cảm thấy có mình trong đó không, riêng tôi khi đọc được câu chuyện này tôi đã khóc như mưa vì tôi đã từng nổi nóng và cáu gắt với chính ba mẹ của mình. Nhưng câu chuyện đã kịp thời thức tỉnh tôi và tôi tự dặn lòng mình rằng: hãy chăm sóc và yêu thương cha mẹ khi cha mẹ còn sống trên cõi đời này, đừng để đến khi ba mẹ chết đi lúc đó có mâm cao cỗ đầy ba mẹ cũng không thể hưởng được nữa.
“Bông hồng cài áo đúng nơi
Đâu bằng bông hiếu giữa đời bao la”
Tại sao lúc chúng ta còn bé, chúng ta ăn cơm vung vãi khắp nơi, phá hỏng đồ đạc có khi còn làm vỡ những thứ quý giá nhất của ba mẹ nhưng ba mẹ vẫn bao dung chúng ta. Vậy tại sao đến lúc cha già mẹ yếu chúng ta lại không bao dung nổi.
Truy cập https://2day.com.vn để xem thêm nhiều bài viết khác nhé !!
Quách Phương Anh
Ngan Giang
Ngan Giang
Ngan Giang
Quách Phương Anh
Ngan Giang
Ngan Giang
Ngan Giang